Anfield đã trải qua một mùa giải tồi tệ, nhưng sa thải Brendan Rodgers sẽ không mang tới câu trả lời: đội bóng áo đỏ cần một chính sách tuyển mộ tốt hơn.
Ty le ca cuoc bong da |
Trong cuộc vận động tranh cử tổng thống Mỹ 1992, Bill Clinton đã có một câu khẩu hiệu góp phần quan trọng vào chiến thắng của ông: “Là nền kinh tế, đồ ngu”. Những ông chủ Mỹ của Liverpool giờ có lẽ cũng nên nhìn thẳng vào một vấn đề tương tự ở CLB mà họ sở hữu: “Là chính sách chuyển nhượng, đồ ngu”.
Chúng ta có thể nói về sự khác biệt giữa các HLV kể từ danh hiệu vô địch Anh gần nhất của Liverpool năm 1990, về các giám đốc bóng đá, tuyển trạch viên trưởng, các thành viên hội đồng chuyển nhượng, các ông chủ tịch và chủ đội bóng đến rồi đi, nhưng rốt cuộc, vấn đề của đội bóng áo đỏ luôn là việc mua-bán cầu thủ.
Suốt 25 năm qua, lời giải thích rằng Liverpool không chi đủ tiền để cạnh tranh cho danh hiệu chỉ là một ảo giác do chính các HLV tạo ra để giải thích cho thất bại của họ. Ngay cả dưới thời kỳ đen tối với các “ông chủ hút máu” Tom Hicks và George Gillett, Liverpool đã có thể chi rất mạnh tay để đưa về những ngôi sao lớn đang ở đỉnh cao sự nghiệp như Fernando Torres và Javier Mascherano. Cách duy nhất để Liverpool thoát ra khỏi vòng xoáy xuống đáy hiện giờ là phải tiêu tiền khôn ngoan hơn.
Mọi ông chủ và HLV ở Anfield kể từ năm 1990 tới giờ tốt lắm cũng chỉ có thể nhận điểm trung bình trong hạng mục mua-bán cầu thủ. Danh sách chuyển nhượng của Graeme Souness là một thất bại toàn tập; Roy Evans tin rằng Oyvind Leonhardsen là “mảnh ghép cuối cùng” mà Liverpool còn thiếu; Gerard Houllier nói những bàn thắng của El Hadji Diouf sẽ đưa CLB trở lại với chức vô địch Anh; Rafael Benitez không hiểu sau chắc mẩm Alberto Aquilani sẽ là sự nâng cấp so với Xabi Alonso; và Damien Comolli đã tự sa thải mình khi bỏ ra 55 triệu bảng cho Andy Carroll và Stewart Downing. Tất cả những điều đó cứ lặp đi lặp lại, và khi mà Liverpool chưa kịp xây dựng xong một đội bóng đủ mạnh, thì các hợp đồng sai lầm đã lại đẩy họ vào những bi kịch mới.
Brendan Rodgers hứng chịu nhiều chỉ trích hiện giờ vì các chữ ký mùa hè của ông còn tệ hơn cả thời Comolli-Kenny Dalglish, nhưng giống như các lần trước, lỗi không phải là của mình HLV. Liverpool thực hiện việc chuyển nhượng thông qua một hội đồng, mà Rodgers không phải là thành viên, tức là ông có rất ít trách nhiệm trong việc đưa về những cầu thủ như Mario Balotelli.
Cũng là vô lý nếu giải thích cả mùa giải thất vọng này chỉ bằng chữ ký tệ hại Balotelli. Cũng tương tự, Houllier phải trả giá khi định thay Robbie Fowler (và Nicolas Anelka) bằng Diouf; trong khi Benitez thì vì mất Alonso, rồi theo đuổi Gareth Barry, nhưng rốt cuộc chỉ có Aquilani. Thay thế những cầu thủ đẳng cấp thế giới bằng những người tầm thường là công thức tốt nhất cho thất bại, và điều đó lặp lại ở mùa này khi Luis Suarez rời Anfield, còn Balotelli đến.
Đừng trách Rodgers
Rodgers tất nhiên hiểu điều đó hơn ai hết, khi ở Boston mùa hè năm ngoái, ông đã công khai với báo chí rằng ông sẽ không bao giờ đưa về chân sút người Italy. Nhiều người ngạc nhiên vì sự thay đổi thái độ hoàn toàn của HLV người Bắc Ireland sau đó. Nhưng điều đó chỉ cho thấy rõ ràng rằng ở Liverpool, Rodgers không phải là người có tiếng nói cuối cùng trong các quyết định chuyển nhượng lớn.
Rodgers không hoàn toàn có lỗi
Khi Comolli bị sa thải, và Dalglish không lâu sau đó, giống như với Rodgers hiện giờ, họ bị quy trách nhiệm là đã không sử dụng tốt các nguồn lực tại CLB, nhưng nếu ông chủ người Mỹ John Henry muốn “vài cái đầu phải rời khỏi cổ” trong mùa hè này, ông nên biết rằng HLV trưởng không phải là người có trách nhiệm duy nhất.
Lịch sử cho thấy điều gì có thể xảy ra ở Liverpool nếu Rodgers bị thay thế, dù cho HLV mới của Anfield là ai. Người mới sẽ mang tới một bầu không khí mới, với những trích dẫn thú vị trên các mặt báo và sau vài trận thắng, bắt đầu được so sánh với Bill Shankly. Mọi chuyện sẽ hứa hẹn được một thời gian. Rồi sau đó sẽ là những thất bại cay đắng, và HLV mới sẽ nghĩ rằng các cầu thủ mà ông thừa kế là vô dụng. Một kế hoạch chiêu mộ người 5 năm sẽ được vạch ra. Và cứ thế, các CĐV ở Anfield đã phải chứng kiến vòng xoay tồi tệ đó không biết bao lần trong những năm qua. Một thất bại không thể hiểu nổi trước Hull hay một ứng viên rớt hạng nào đó năm 2018 sẽ lại là giọt nước tràn ly với người, hay những người, kế nhiệm Rodgers.
Mùa giải này coi như đã bỏ đi. Dự án xây sân bóng mới còn ngổn ngang. Đội hình lại cần một cuộc thay máu. Trong tất cả hoàn cảnh đó, Liverpool vẫn có thể chi tiêu đủ mạnh, nhưng vấn đề là họ phải chi tiêu cho đúng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét